THIÊN KIM CỐT 12: GIỮA KHUYA THÀNH THÂN
GIỮA KHUYA THÀNH THÂN Không còn chút sức lực, ngọn đèn trong tay cô ánh sáng yếu ớt, loe lói không đủ soi sáng con đường dưới chân, ngược lại hình hài yêu ma trên đèn càng trở nên hung tợn. Tô Đề Xuân không dám nhìn thêm một lần, cắn răng cố sức đi về phía trước. Trong màn sương xanh mờ, con đường trước mặt nhuốm màu quái dị, cô cảm thấy đã đi rất lâu rất lâu mà vẫn chưa thấy ngã rẽ. Gió lốc ào ào thổi tung núi sương, trong màn đêm âm u mênh mang phía trước thoắt ẩn hiện tiếng cười. Cô nheo mắt để nhìn rõ hơn, từ đâu một tiếng "tseng" cắt nát đêm khuya vắng lặng, tiếng chiêng vang lên rung trời. Dòng người biển cờ nghênh thân, kèn trống rộn ràng đang đi tới. Đập vào mắt là màu máu đỏ lòm, trước biển cờ là nhóm người đang thổi kèng tỏa nột, tiếng tì bà tranh tranh, tiếng sên trúc tiếng trống như sấm, rầm rầm rộ rộ khí phái chưa từng thấy. Một hàng dài hơn trăm người, chiếm hết nửa con phố, mấy con chữ dát vàng trên tấm biển rước dâu mờ ảo không rõ trong màn sương,...