THIÊN KIM CỐT 8: Bệnh Vào Xương Tủy

 BỆNH VÀO XƯƠNG TỦY



Tô Đề Xuân hoảng thần, thấy nàng ta vẫn để kiểu tóc nữ tử, trong đầu có chút nghĩ không thông.

"Chuyện như trở bàn tay, không đáng nhắc tới."

Mắt cô nhìn chăm chăm, chỉ cảm thấy người trước mặt tuy cười tươi nhưng lại chất chứa hư giả trong đó.

Nàng ta chủ động bước tới, "cô nương sao lại cứ nhìn chăm chăm vào y sam của ta?"

"Ừm, thêu hoa trên đó sống động như thật, ta nhất thời nhìn hoa mắt."

"Đây là thục tú do chính tay ta thêu lên, cả thành Tích Lan này cũng chỉ có ta là biết cách thêu này, ta vốn chuyên thêu đồ cho các vị phu nhân, tiểu thư đại hộ, đây là lần đầu tiên ta mặc lên người."

Tiếng nói của nàng ta như chim hoàng li, âm vĩ the thé khi không khiến người nghe thấy rợn người.

"Vậy sao?"

"Mai này ta không còn thời gian để thêu thùa nữa, đây là chiếc khăn tay ta tự thêu, nếu cô nương không chê, ta cho cô nương vậy."

Tô Đề Xuân không muốn nhận, nhưng đối phương thái độ rất cương quyết, dúi thẳng vào trong tay cô, chớp mắt đã thấy bước ra khỏi y quán.

"Đây chỉ là phương thuốc dưỡng khí huyết thông thường, có điều trong đó có một vị..." Trạch Mộc nói giữa chừng thì câm bặt.

"Huynh cứ nói."

Hắn như mắc xương trong họng, ho khan hai tiếng, "có một vị xuân dược dược tính mãnh liệt, loại thuốc này uống vào, nam tử ắt hùng phong trùng trấn, hiệu quả kinh người."

"Giả như không hành ngư thủy chi hoan sẽ ra sao?"

Tô Đề Xuân mặt không đổi sắc, tim không loạn nhịp dò hỏi, ngược lại bất giác khiến Trạch Mộc mặt đỏ như gấc.

Hắn cố trấn tĩnh, né tránh ánh mắt của nữ tử, "thì sẽ khí huyết trào siết, thận khí hủy tán, huyết tụ trong bụng, chết bất đắc kỳ tử, hạ thể sưng phù khó tiêu."

Hóa ra là vậy, cô như nút thắt tự dưng được bật tung ra, nghi hoặc trong lòng phút chốc tiêu tán.

"Đa tạ."

Nói xong bước đi một mạch. Trạch Mộc nhìn theo bóng hình đã đi xa, đưa ánh nhìn về Đoạn Tây Quan.

Mắt hắn hơi se lại, ngữ khí đầy nghi hoặc, "công tử, sao cô nương nghe thấy được tiếng chuông?"

Người lúc nãy mặt mũi còn tươi cười đón khách, nay đã mặt lạnh như băng sương, đuôi mày lãnh đạm vô tình, Đoạn Tây Quan không đáp, quay người bước lên lầu.

Tô Đề Xuân cấp bách đi về, vô thức lại nghe thấy một tiếng đồng linh vang lên rõ mồm một, ngước mắt nhìn lên thì thấy ngay trên góc mái hiên của y quán có một sợi dây nâu đen đang mắc lấy một quả chuông.

Cũng lạ thay, hiện tại rành rành không chút gió, lưỡi chuông cũng không động, sao lại phát ra âm thanh được?

Sau khi trở về, cô báo cáo chi tiết lại với Tưởng Vãn Hòe, người nghe đang cầm quyển sách, thần thái lơ đãng, hoàn toàn không để tâm tới vụ án.

"Ta nói tên lão dâm trùng đó sao lại bự như vậy được, hóa ra do uống thuốc." Miệng hắn làu bàu.

"Nếu đã vậy, thuốc do hắn tự bốc, chúng ta kết án được rồi phải không?"

Tô Đề Xuân nhìn bộ dạng sẵn sàng phủi tay bỏ cuộc của hắn, trau mày hỏi lại, "nếu đại nhân uống thuốc đó, đại nhân có một mình ngồi trong phòng chờ chết không?"

"Cũng có khả năng lão già đó muốn chết mà phải không?"

Tưởng Vãn Hòe không chút nhẫn nại, dứt khoát dĩ lãm vi lãm, ban đầu còn đoán già đoán non kiểu không có óc, sau thấy Tô Đề Xuân lộ thần sắc thất vọng, mới miễn cưỡng bản thân tập trung.

"Nhưng mà... nếu muốn chết thì cũng đâu cần dùng cách này, thốn lắm."

"Thi thể của Tiền Đông Quý đâu?"

"Ờ, mới nãy Tiền phu nhân khóc khóc lóc lóc, hỏi có thể đem Tiền Đông Quý về an táng không, ta đồng ý rồi, chắc hai ngày này sẽ hạ táng."

Như vậy chẳng khác nào hủy thi diệt tích, cô tức khắc phẫn nộ trào dâng, "ngươi... Lưu chủ bộ đâu?"

Tưởng Vãn Hòe hiển nhiên phát giác nữ tử đang đè nén nộ khí, lập tức hóa cẩu nô, "nghe theo lời nàng nói, đã đi tra hỏi hạ nhân của Tiền gia."

"Vậy đại nhân một mình ở trong huyện nha..."

Hắn ra vẻ oan ức, nhanh chóng ngắt lời cô, biện minh cho bản thân: "ta không phải không muốn giúp, chỉ là ta không biết chữ, đi rồi cũng có giúp ích được gì đâu mà."

"Không biết chữ?"

Tô Đề Xuân như nghe tiếng sấm quét qua tai, nhìn tên bợn đời nhởn nhơ trước mặt mình một cách lạ lùng khó hiểu.

"Đúng rồi, nàng chưa biết hả? chức quan này do ta chi tiền mua về đó mà." Hắn ném quyển sách xuống, dốc hết nỗi niềm đắng cay trong lòng với cô.

"Vốn dĩ là, ta muốn mua một chức quan để thể hiện chút oai phong, ai ngờ đâu tới cái nơi chim không thèm ỉa này, đường dài xa xôi không nói đi, lại lắm rắc rối như này, sớm biết vậy tiểu gia ta đã không tới đây."

Việc mua quan bán chức này không còn mới lạ, vốn cũng chẳng phải tin tức ly kỳ gì, sớm đã thành chuyện thường nhật.

Thế nhưng sau khi nghe một tràng ai oán này, Tô Đề Xuân ngẩng mặt, mắt nhắm nghiềng trầm tư, trên khuôn mặt bệnh tật thoáng qua vẻ bất lực sâu sắc, như thể tất thảy những nỗ lực trước giờ của bản thân như nước sông đổ vào biển đông mất tăm.

Tang lễ của Tiền Đông Quý rầm rộ huyên náo, tiếng kèng lắc léo như tiếng khóc, thê thiết bi khổ kéo dài không dứt, nghe thấy rối ren trong lòng.

Cờ lễ phất phơ cao cao trong không trung, cách khách điếm không xa, Minh Nguyệt càng nhìn càng thấy chướng mắt, tinh thần cũng xuống dốc theo.

"Vụ án của mấy người chừng nào mới kết thúc đây?"

"Ta cũng không biết, có thế nào cũng phải điều tra cho ra thì mới dễ bề ăn nói với Tiền phu nhân."

Minh Nguyệt bật cười, tấm thân xà hình mềm oặt đung đưa, đổi tư thế đổ sang một bên, "ây da, còn điều tra cái nổi gì, lão sắc quỷ đó đức hạnh thế nào, phu nhân của lão là rõ nhất, chắc chắn là lão đã mang nữ nhân về nhà, Tiền thị tức mình, nên mới nhẫn tâm hạ độc thủ."

"Tiền lão gia thường xuyên mang nữ tử về nhà?"

"Đương nhiên" Minh Nguyệt khẽ cười nhạt, các ngón tay gảy trên bàn tính kêu tanh tách, thở dài một hơi rồi nói: "Dưới trướng Tiền gia có một tú phường, trong phường không ít mỹ tú nương, lão thường xuyên đưa về nhà, chuyện này người trong Tiền gia ai chẳng biết."

Tô Đề Xuân há hốc, đưa tay lấy chiếc khăn tay trong tay áo ra, đưa lên mũi gửi qua, chính là mùi hương hôm đó cô đã gửi thấy trong phòng của Tiền Đông Quý.

Hồi tưởng lại nữ tử tự xưng bản thân có ngón nghề thục tú xuất chúng, chẳng lẽ nàng ta cũng là tú nương trong tú phường đó sao?

"Minh cô nương, ta có chuyện phải đi trước."

"Chờ đã" Minh Nguyệt gọi giật lại, đưa tay nâng cằm cô lên, đôi mắt phụng khuyến rũ không trần tục quan sát kỹ càng trong phiên khắc, ánh mắt điềm tĩnh kia đang ngầm cuộn trào cảm xúc nào đó, rồi cúi đầu tiếp tục gảy ngón tay trên bàn tính.

"Vụ án đó không điều tra cũng chẳng sao, nàng có thì giờ thì ghé qua Nam Quốc Y Quán, đường đường hoàng hoàng xem qua bệnh của nàng mới đúng."

Tô Đề Xuân đưa tay sờ lên mặt, không hiểu ý cho lắm.


7| Trao Đổi Danh Tánh           Mục Lục         9| Đêm Đen Chớ Động