THIÊN KIM CỐT 9: Đêm Đen Chớ Động
ĐÊM ĐEN CHỚ ĐỘNG
Gió đông ôn hòa thổi đám lá úa đánh đu xoay vòng trên mặt đất, tầng tầng lớp lớp bụi mịn tung bay xám xịt, mặt cờ tang ngoài xa kia cũng đang dốc hết sức mình múa lượn, quả đồng linh tại Nam Quốc Y Quán thế nào lại không phát ra thanh âm nào.
Trạch Mộc tranh thủ lúc trời xanh gió lành, dự tính khiêng giàn thảo dược ra ngoài phơi nắng, đang xắn tay áo lên thì phía sau vọng lại tiếng thở hồng hộc.
Tô Đề Xuân đỏ mặt tía tai, chân bước loạng choạng, tay vịn lên bờ tường.
"Nữ tử mấy hôm trước có quay lại không?"
Hắn lắc đầu, nhìn nữ tử đang đổ mồ hôi nhễ nhại với ánh mắt tối sầm vẻ nghiêm trọng.
Cô phát giác ngay điều bất thường trong đôi mắt hắn, tự dưng trong lòng bất an, đưa tay lên xoa mặt, "ta... khí sắc ta kém lắm sao?"
"Không" hắn lãnh đạm thu lại ánh nhìn, giọng nói trầm ổn bất loạn.
"Vậy ta làm phiền huynh phiên khắc, bắt mạch dùm ta được không?"
"Ta... ta cứu không nổi cô nương."
Nói tới câu cuối, hắn vô thức nhỏ giọng, Tô Đề Xuân hoàn toàn không nghe thấy.
Nữ tử ngó vào trong nhà, không thấy một bóng người.
"Đoạn Tây Quan đâu?"
Trạch Mộc thầm thở phào, như thể vừa mới kinh qua cửa ải khó nhằn nào đó, khẩu khí bỗng trở nên thư thả, "bị huyện thái gia bắt đi rồi."
"Gì cơ?"
"Nói là công tử ngọa tàng tội phạm, giải về chầu đường."
Mặt trời lặng xuống trời tây, sắc đêm bao trùm, ánh tà dương màu cam hồng lơ lửng trên đường chân trời, bóng mây đen che hết một mảng lớn ánh sáng.
Tô Đề Xuân hớt hải chạy về huyện nha, trong nội đường tà phong càn quét ngang dọc, tấm biển bốn chữ lớn Minh Kính Cao Huyền như bị khói đen quấn lấy.
"Đại nhân hồi phủ chưa?"
"Đã hồi."
"Vậy vị đại phu y quán chầu đường kia ở đâu?"
"Trong đại lao, y không khai lời nào, huyện thái gia tức tối tới mức suýt dụng hình."
Nghe lời đáp, lòng bàn tay cô bất giác đầm đìa mồ hôi, nghĩ tới vị công tử ôn nhu như ngọc kia phải chịu cảnh oan khuất bất minh, trong lòng manh sinh cảm thương.
Đêm đen, trong thành đông đặc sương mây, mỗi lúc một sánh lại.
Tiếng xích khóa cửa kéo ra kêu rèn rẹt, cánh cửa gỗ hoen gỉ lâu ngày phát ra tiếng ken két chói tai, tựa như có thanh đao đang cắt cứa bên tai.
Đoạn Tây Quan đang ngồi trong lao phòng, trong góc tối ngày dài không thấy ánh dương bốc mùi tanh tưởi hôi thối, ngập ngụa mùi thối rữa của động vật, không gian chật hẹp với duy nhất một cuộn chiếu rách bươm.
Gió âm rin rít len lỏi vào từ các khe hở bên dưới mặt đất, Đoạn Tây Quan dựa lưng trên mặt tường, tư thế đoan chính trầm tĩnh, my vũ như thư, không có chút vẻ gì bị cảnh vật xung quanh nhuốm màu khốn khổ.
Tô Đề Xuân vừa mới tới gần, chàng đã nghe tiếng ngẩng đầu, khí chất như tiên, tự tin mãn mãn cười nói: "ta biết, cô nương sẽ đến thăm ta."
Nam tử nói không chút giấu giếm, khiến cô kinh ngạc, bản thân cô cũng nói không rõ sao lại phải tới đây, người trước mặt này luôn khiến cô cảm thấy thân cận.
Có thể do từng được chàng trợ giúp, hoặc có thể do trong thành này chỉ có mình chàng là dĩ thiện đối đãi cô, mà cũng có thể tại vì Đoạn Tây Quan quá tuấn dật, khiến cô không cầm được động lòng trắc ẩn.
Két một tiếng, cô kéo cánh cửa ra, ngồi xuống nhìn chằm chằm chàng, tuy biết rõ đôi mắt mỹ lệ này không thể nhìn thấy, cô vẫn không khỏi lưu luyến nhìn vào.
"Công tử biết ta tới sao?"
"Ừm."
Chàng khẽ cười, đường khóe miệng cong lên vừa tới, tự nhiên có vẻ nào đó như ngoan hiền.
Tô Đề Xuân trải tấm áo choàng mang theo ra, phủ lên người chàng, tỉ mẫn thắt nút, "công tử uý hàn, áo này để chàng ngự hàn."
Đoạn Tây Quan ngồi thẳng người, tư thái thuận hiền, mừng rỡ như nho sinh buổi đầu nhập học.
"Tô cô nương, ta có thể gọi nàng là Đề Xuân không?"
Trong mắt chàng ẩn ứa lệ quang, tựa mỹ tựu lên men lâu năm, làm say lòng người.
Cô bật cười, "được, vậy về sau, ta gọi chàng là Tây Quan."
Đoạn Tây Quan cười tươi, trong mắt như có mây ngàn xoáy động.
Tô Đề Xuân đứng lên, nhìn quanh lao phòng giản lậu này, bước tới ôm tấm chiếu cuộn trong tay, đưa chân gạt ra một khoảng đất trống, trên tay lật lật vài lần tấm chiếu rách lỗ chổ. Đất bụi tung bay xộc vào mũi, cô che mũi khẽ ho, sau trải tấm chiếu xuống đất.
"Mặt đất quá lạnh, ta dìu chàng ngồi xuống đây."
Đoạn Tấy Quan gật đầu, đã thấy cánh tay mình được nhè nhẹ dìu lấy, chàng thuận theo từ từ đứng lên, rồi chầm chậm ngồi xuống tấm chiếu đã trải sẵn kia.
"Đề Xuân không hỏi ta chuyện ngọa tàng tội phạm sao?"
"Chàng không hề."
"Nàng tin ta?" âm giọng bất giác lên cao.
Cô ừm một tiếng, tỷ như nữ tử ấy là hung thủ, cũng không tới lượt phải dùng một người mù làm yểm hộ cho mình.
Vả lại, nữ tử ấy trắng trợn xuất hiện trong y quán, chứng minh nàng ta tuyệt nhiên không nấu mình trong đó.
Nhưng cô vẫn không hiểu, sao nữ tử lại tự dưng không cánh mà bay, như thể bốc hơi khỏi nhân gian này.
"Chàng ráng chịu uẩn khúc đêm nay, sánh mai ta bẩm với huyện thái gia, xem có thể thả chàng ra trước không."
Nói xong, cô rời khỏi lao phòng, Đoạn Tây Quan lắng nghe tiếng bước chân sắp rời xa, ngập ngừng rồi thốt ra một tiếng, "Đề Xuân."
Cô nhìn lại "chuyện gì?"
Trong đôi mắt trong lành như suối kia của chàng như đang cười, trên diện sắc nhuận lãng thoáng ẩn vài phần nhu tình, lúm đồng tiền hiện nhẹ trên mặt, thuần tĩnh như hài đồng.
"không có gì, khí trời ẩm thấp, sương đêm nặng vai, nếu không có việc gì, Đề Xuân đừng bước chân ra khỏi cửa đi đâu cả."
Lời nói quan tâm ấm áp này nghe vào ửng đỏ đôi tai của Tô Đê Xuân .