THIÊN KIM CỐT 10: Quỷ Kích Trống
QUỶ KÍCH TRỐNG
Ngay trong đêm đó, sau canh ba, trước cửa huyện nha tiếng trống gõ kêu thùng thùng liên hồi trận, nhưng khi nha dịch đi ra lại không thấy bóng người.
Đợi người vừa đặt lưng nằm xuống thì tiếng kích trống lại thùng thùng vọng lại, nguyên con phố sương xanh ưu hàn.
Lão nha dịch núp mình trong chiếc chăn không dám phát ra âm thanh nào, theo như lão nghĩ, đây chính là oán quỷ thượng môn minh oan, cứ mặc kệ.
Cho tới canh năm, tiếng gà trống gáy vang, sương hàn đêm khuya đã thoái lui, Tô Đề Xuân đặt chân tới huyện nha, tức khắc miệng mồm há hốc kinh hoàng.
Trên cánh cửa hắc mộc lấm lem dấu tay máu đỏ lòm, bên ngoài bậc cửa chằng chịt loạn xả dấu chân, cô cúi người quan sát, dấu chân trên đó chỉ hiện mỗi dấu mũi chân.
Tương truyền rằng oán quỷ hàm oan sẽ nhón chân lên gõ cửa, chẳng lẽ là thật sao?
Cô cười cười không tin, tay gõ cửa hồi lâu, nha dịch giữ cửa mới hoảng hốt bất an mở cửa ra, nhìn thấy cô, kinh hồn chưa định thần, tay vỗ vỗ lên lồng ngực.
"Tô sư gia, sao người tới sớm vậy?"
Nha dịch diện sắc trắng bệch, như thể hoảng sợ thất kinh.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Hắn e dè chỉ tay về phía cái trống minh oan, "đêm qua trống kích cả một đêm, mở cửa ra thì không thấy ai hết."
Cô bước tới, chỉ thấy dùi trống vẫn để chỗ cũ y nguyên, còn mặt da của trống bị ai đó đấm nát bung.
Nha dịch vẫn còn đang hồn xa thất phách, té lên té xuống chạy vào trong.
"Sớm có nghe truyền, thành Tích Lan là quỷ thành, ban ngày còn đỡ, đêm tới cực kỳ bất an sinh, những người gõ canh trước kia không tự dưng chết thì cũng tự nhiên bị điên, sau này có cho bao nhiêu tiền cũng không có người nào dám làm nữa."
Lão nha dịch nói xong, Tưởng Vãn Hòe hận không thể lập tức gói gém bỏ chạy lấy người, rời xa cái nơi quỷ quái tà khí âm u này.
"Ta đã nói rồi mà, nơi này cổ quái lắm, hèn gì quan hàm lại bán rẻ như vậy."
Nha dịch thở dài, "Trước đó đã có không ít huyện thái gia chịu không bỏ chạy rồi."
Tưởng Vãn Hòe hai tay ôm chặt lấy y sam, nghi thần nghi quỷ nhìn sang trái phải hai bên, sợ như sắp có ma quỷ mưu hại hắn. Tuột chiếc hài ra, hắn ném về phía Lưu chủ bộ, "Sao ngươi không nói ta sớm!".
Lưu Mậu Thời đang chạm chổ một quả châu gỗ thông,nghẹn ngào "ơ... ơ..."
"Lưu chủ bộ và nha dịch đã sống ở đây bao lâu rồi?" Tô Đề Xuân trầm giọng hỏi, điềm đạm như không.
"Chúng tôi đều là người bản địa thành Tích Lan."
Đôi mắt sáng đảo quanh, Tô Đề Xuân từ tốn: "Vậy đã đủ chứng minh thành Tích Lan rất an toàn, quái lực tà thuyết cũng chỉ là lời đồn ác ý."
"Nhưng..." Lưu Mậu Thời còn muốn tranh biện thêm điều gì, nhưng những gì hắn được biết cũng chỉ là một số hiện thượng kỳ quái, và cũng chưa bao giờ tận mắt chứng kiến quỷ thần, có nói ra cũng không đủ phục chúng.
Đương giờ tỵ, ngoài huyện nha có người xông vào, mặt mũi trương hoàng bấn loạn, người run như sấy.
"Đại nhân, phạm nhân đã tìm thấy, mà ... chết rồi."
Tưởng Vãn Hòe đang bận thu dọn hành lý, nghe hối báo, chỉ thấy đầu óc quay cuồng hoa mắt, hận không thể giả vờ như chưa từng nghe qua.
Chân bước nhanh vào đình viện, phát hiện nữ phạm nhân bị tróc nã đang được nha dịch khiêng trên cán, đã khí tuyệt thân vong.
"Thử nữ tên Đơn Nương, là tú nương trong tú phường Tiền gia, hôm đó chính là ả đi vào trong phòng Tiền Đông Quý."
Tô Đề Xuân từng bước đi tới, quả nhiên là nữ tử tặng khăn tay cho cô.
Có điều là người này trước đó dung nhan tú lệ, ăn vận tinh tế, như thể biết mình sắp phải chết.
Cô sờ qua thủ cốt nàng ấy, đã cương cứng toàn bộ, trên cánh tay nõn nà trắng tuyết kia đã xuất hiện thi ban, hiển nhiên đã chết nhiều ngày, kỳ lạ là trên người không có vết thương nào.
"Chỗ nào tìm thấy?"
"Trong nhà của ả, chúng thuộc hạ tới nơi, thấy ả nằm trên giường, nhất động bất động."
Tô Đề Xuân trấn tĩnh rút cây trâm trên đầu của nữ tử, trước là găm vào vùng bụng, sau lại găm vào vòm họng, mặt không hề biến sắc.
Mọi người xung quanh tĩnh lặng như ve sầu mùa đông, câm nín thở nhẹ, thần sắc ngây dại nhìn theo Tô Đề Xuân.
"Các ngươi khiêng nàng ấy vào trong."
Chúng nhân y theo, thì thấy cô mặt đeo diện sa bước vào, Tưởng Vãn Hòe ghé người nhìn lén qua khe cửa, trong phòng Tô Đề Xuân đang cởi xiêm y của Đơn Nương...
Một lúc sau, cô bước ra, đám đông mặt mũi kinh hãi dạt sang một bên tránh xa, như thể đã xác nhận cô là thứ quái vật nào đó.
Tô Đề Xuân tâm bình khí định, đôi mày đen hơi nhíu lại, một mình lẩm bẩm: "kỳ lạ thật, trên người nàng ấy hoàn toàn không có vết thương, cũng không có nội thương, cốt thủ không bị tổn hại, vậy tử nhân rốt cuộc là gì đây?"
Cô trau mày trầm tư, miệng liên tục lẩm bẩm được nửa hồi thì tự dưng đôi mắt phát sáng, cất tiếng làu làu: "Lưu chủ bộ, mau mang cho ta con dao thật bén."
Lưu Mậu Thời can ngăn ngay tắp lự, "Đề Xuân, đừng nói ngươi muốn mổ xẻ Đơn Nương? như thế không được đâu, không kiết lợi."
Tưởng Vãn Hòe cũng cực lực phản đối, đứng trước cửa ngăn cản, "đúng vậy, nàng có thể ra dáng một cô nương không, không phải có câu tử giả vi đại hay sao?"
Tô Đề Xuân nghe tiếng bừng tỉnh.
Bản thân bị quỷ mê tâm khứu thật rồi, sao lại làm chuyện lỗ mạng như này.
"Đại nhân, nghi phạm đã tìm thấy, Đoạn Tây Quan có phải nên được thả ra không?"
"Thả thả..."
Cô ngó lơ ánh mắt hoảng sợ bất an của mấy người đó, quay người vào trong sân rửa tay.
Sau giờ ngọ, Đoạn Tây Quan được phóng thích khỏi nhà lao, Tô Đề Xuân đã đứng đợi chàng nơi cửa.
"Chàng tự đi về có ổn không?"
Trên người Đoạn Tây Quan vẫn đang khoát tấm áo choàng màu xanh xám đã cũ kia, chất vải thô liệt tách biệt hoàn toàn với gấm vóc trên người chàng, cảm giác có chút không xứng tầm.
Thế nhưng, chàng lại không hề chê bai, đôi tay gầy trắng kéo áo choàng khít lại, hoàn toàn không tị kỵ.
Chàng cười, đuôi mắt không tự nhiên hạ xuống, ngại ngùng nói: "hình như không ổn."
"Vậy ta đưa chàng về."
Cô cất bước đi, được hai ba bước mới phát hiện đối phương còn đang đứng y nguyên tại chỗ.
Cô bèn đi tới cầm bàn tay chàng nắm lên cổ tay của mình.
"Cô nương không thấy lạnh sao?" chàng hỏi.
Cô sựt nhớ ra, sờ đi sờ lại đôi tay của chàng, "không thấy lạnh."
Không phải do cô cố ý an ủi, thật sự là không cảm thấy lạnh nữa, theo lý mà nói, ở trong nhà lao cả đêm, Đoạn Tây Quan cơ thể úy hàn thì đôi tay phải lạnh cóng vô cùng, không ngờ lại nhất phản thường thái, chỉ có hơi lành lạnh, nếu không phải chàng nhắc nhở, Tô Đề Xuân cũng quên bén chuyện này.