THIÊN KIM CỐT 11: ĐÈN BÁT GIÁC TẬT TÀ
ĐÈN BÁT GIÁC TẬT TÀ
Đoạn Tây Quan yên tâm nắm lấy cổ tay cô, được cô dẫn đường, chàng nở nụ cười điềm nhiên, chân bước đi nhẹ như gió.
Lúc nãy khi tay chạm phải chuỗi hạt trên tay cô mà Trạch Mộc từng nhắc tới. Chuỗi hạt ôn nhuận, nho nhỏ, thiết nghĩ đeo trên tay chắc cũng không dễ thấy. Có thể khiến Trạch Mộc nhìn qua đã để ý, chắc chắn phải có màu sắc rất bắt mắt.
"Công việc tại nha môn rất hóc búa sao?"
Tô Đề Xuân lắc đầu, rồi nhớ ra chàng không thể nhìn thấy, bèn nói: "không hóc búa, chỉ là cảm thấy có chút kỳ lạ, Tây Quan sống ở đây lâu chưa? có nghe qua chuyện quỷ quái ly kỳ gì không?"
Đoạn Tây Quan chớp mắt trầm tư, lắc đầu từ từ, lộ vẻ áy náy, "chưa từng, ta hằng ngày đến cửa còn không bước ra."
"Vậy Trạch Mộc thì sao, huynh ấy không có nói gì với chàng sao?"
"Không có, trong y quán chỉ có mình ta và hắn, bình thường hắn còn phải tới các vùng quê để thu mua dược thảo, bận tối mắt tối mũi."
Nghĩ ra cũng phải, chàng còn không thể nhìn được mà.
Hai người nói chuyện lắt nhắt qua lại, bất tri bất giác đã tới y quán.
"Vậy ta về trước."
Tô Đề Xuân tiêu sái cất bước, hoàn toàn quên bẵng trên cổ tay còn có người đang nắm lấy, đột nhiên quay người, Đoạn Tây Quan tay vẫn còn đang nắm chặt không buông, theo quán tính cả người chàng lảo đảo theo.
Cô vội dừng lại đỡ lấy, tự dưng hai mắt tối sầm say sẩm, cơ thể hư nhược ngã về phía trước. Khoảnh khắc không biết ai đang dìu lấy ai, chỉ nghe thấy một mùi hương bạc hà dịu nhẹ, tiếp đó một cánh tay đỡ lấy eo cô, bên tai là tiếng thở loạn nhịp.
Tới khi cô đã có thể nhìn rõ, cánh tay dìu đỡ vững chắc ấy buông ra, Đoạn Tây Quan tư thế như tùng bách đứng ngay đối diện.
Cô không chưa kịp mở lời đa tạ, đối phương đã áy náy cười trừ, "nhất thời đứng không vững, thật có lỗi."
"không... không sao."
Cô vẫn còn chút gì đó chưa hồi thần, rõ rành rành cô mới là người đứng không vững mà phải không?
"Tấm áo choàng này, đợi ta giặt xong, sẽ hoàn trả nàng."
"Không sao."
Nói xong, cô nhấc chân bước đi, hai chân vừa mới gia tốc, cô cảm giác ngay cơ thể mình thật khuyết hư, không khỏi dừng lại ôm ngực thở gấp.
Chẳng lẽ sức khỏe của mình kém tới mức độ này rồi ư?
Cô càng đi càng cảm thấy tứ chi uể oải không chút sức lực, ngầm toát mồ hôi, con đường lát đá xanh dưới chân bắt đầu chao đảo, chân như thể đang bước trên bông gòn, nhấp nhô thấp cao.
Trở về khách điếm nằm xuống, vừa chợp mắt đã thấy cung điện nguy nga phú lệ đường hoàng cùng với những lời nói âm mưu của một nam tử trong mộng.
Gió đêm lướt qua lan can, trăng sáng cô quạnh, cây hồng phong trước cửa kêu lên xào xạc, những ký ức khủng bố cuồn cuộn trào về.
Cô đứng ngoài cửa, trong phòng vu sơn vân vũ, như giao tự thất.
Sau đêm khuya, nến đỏ đã cháy cạn, một nam tử thân vận huyền y bước ra, thâm tình ôm lấy cô, mắt như chứa mật.(tởm)
Tiếp đó, hai người đứng trong đình ngắm sao, rồi cô ngủ say trong lòng nam tử.
Thời khắc tỉnh mộng, Tô Đề Xuân trán ướt đẫm mồ hôi, miệng lưỡi khô đắng bước xuống giường, chân vừa chạm đất đã ngã nhào.
Cô nhìn hai bàn tay mình, chỉ thấy da thị khô tróc, cứ như cây cổ thụ bám trụ trên hoàng thổ, già nua trông thấy.
Sau giấc mộng này, cô cảm thấy bản thân cử động khó khăn, rất mất sức, khoảng cách ngắn ngủi từ giường tới cửa, cô đi đi dừng dừng.
Bữa nay, trong nha môn yên lặng như tờ, cửa lớn mở toang, gió thổi ào ào qua nội đường vào đình viện.
Diện sắc của đám nha dịch vàng ệch như đất, ai nấy hồn bất thủ xá.
"Xảy ra chuyện gì?"
Vài cặp mắt căng thẳng dán lên mặt cô, nha dịch chủ bộ giật mình, rồi nhìn mặt nhau.
"Tô sư gia, người không sao chứ?"
"Không sao, các ngươi vừa nãy sao vậy?"
Một tên nha dịch tuổi còn rất trẻ đang ngồi bệch dưới đất, thần tình hoảng hốt, hạ thân một mảng loang nước tiểu.
"mất tiêu, biến thành khói..."
Hắn hồn không nhập thể, miệng lẩm bẩm, hai mắt vô thần, ai nói gì hắn cũng ngó lơ.
Tô Đề Xuân phát hiện phía sau hắn cửa phòng mở toang, bước tới nhìn qua, Đơn Nương vốn nằm trên giường kia nay đã không thấy đâu.
"Thi thể đâu?"
"Mất tiêu, biến thành khói, xương cốt gì cũng không còn, phù một cái biến mất..." Nha dịch khùng khùng điên điên, đang nói năng thì ngã ngất ra.
Đột nhiên tim nhói đau, Tô Đề Xuân vịn tay lên gờ cửa quỳ tuột xuống đất.
"Tô sư gia, nhìn người không ổn chút nào, mau đi y quán chẩn trị."
Cô miễn cưỡng gật đầu, cố thử vài lần đều không tài nào đứng lên nổi, phút giây đó, cô thật sự cảm giác được đại hạn của bản thân đã tới, như thể tam hồn thất phách trong người cô đang tranh đua thoát ra khỏi cơ thể.
Ánh sáng bên ngoài ảm đạm, gió đêm thảm nhiên.
Mê mê man man bước tới Nam Quốc Y Quán, ánh nến dật dờ đu đưa theo gió, ngã nghiêng trên mặt tường.
Cô đẩy cửa bước vào trong, thấp thoáng dường như nghe thấy có tiếng chuông vang lên liên hồi.
Đoạn Tây Quan đang cầm một ngọn đèn lồng bát giác trông rất lạ bước tới. Da bọc bên ngoài đèn lồng vàng nhũng, ánh nến chập chờn bên trong hoàn toàn không tài nào xuyên thấu, cảm giác vô cùng bưng bít, không một chút thông thấu.
"Sắp đóng cửa, cô nương tới thật đúng lúc." một lần nữa, chàng chuẩn xác đoán trúng không sai đó là cô.
"Ta tới chẩn bệnh."
Đoạn Tây Quan đặt đèn lồng lên bàn, "mời ngồi."
Cô lê lết tấm thân mệt nhoài nặng nhọc bước tới, giây phút ngồi lên ghế, cô nhìn thấy rõ hình vẽ bằng kim sa trên lồng đèn, bỗng tâm can kinh hãi tột độ.
"Đề Xuân đừng sợ, chỉ là bệnh phong hàn thông thường, ta bốc vài thang thuốc cho nàng, nàng về sắt lên uống là được."
Tô Đề Xuân gật đầu, không rõ đã tin lời chàng nói hay không.
Đoạn Tây Quan gói thảo dược lại cho cô, rồi nhìn ra ngoài nhà, "đêm nay ắt phong thanh nguyệt lãng, Đề Xuân có thích ngắm sao không?"
Cô hồi thần, bước tới cửa ngẩng đầu lên, màn đêm đen kịt, sương sa dày đặc, hoàn toàn không thể nhìn xuyên qua đó. Hai mắt cô nhuốm màu oán hận, lạnh lùng nói "không thích."
Chàng thẹn thùng sờ mũi, "trời đã khuya, nàng trên đường cẩn thận."
"Ừm."
Chân vừa bước đi, đột nhiên trong tay cô bị nhét lấy một thứ gì, cúi đầu thì thấy hóa ra là ngọn đèn lồng da vàng đó. Đoạn Tây Quan mới nãy còn cách cô vài bước chân, nay đã ngay cạnh.
"Đường đi tối đen, nàng cầm lấy đèn này."
Cô sợ sệt nhìn qua hình tà ma chiếu bóng trên đèn, đương cự tuyệt thì bỗng nhiên hai tay của chàng nắm lấy bàn tay cô.
"Đừng sợ, đèn này tật tà, nàng chỉ việc mang bên người đi về."
Nhìn gương mặt tràn đầy chân thành, cô nhắm mắt tĩnh thần, không còn từ chối.
"Đa tạ."