THIÊN KIM CỐT 12: GIỮA KHUYA THÀNH THÂN
GIỮA KHUYA THÀNH THÂN
Không còn chút sức lực, ngọn đèn trong tay cô ánh sáng yếu ớt, loe lói không đủ soi sáng con đường dưới chân, ngược lại hình hài yêu ma trên đèn càng trở nên hung tợn.
Tô Đề Xuân không dám nhìn thêm một lần, cắn răng cố sức đi về phía trước.
Trong màn sương xanh mờ, con đường trước mặt nhuốm màu quái dị, cô cảm thấy đã đi rất lâu rất lâu mà vẫn chưa thấy ngã rẽ.
Gió lốc ào ào thổi tung núi sương, trong màn đêm âm u mênh mang phía trước thoắt ẩn hiện tiếng cười. Cô nheo mắt để nhìn rõ hơn, từ đâu một tiếng "tseng" cắt nát đêm khuya vắng lặng, tiếng chiêng vang lên rung trời.
Dòng người biển cờ nghênh thân, kèn trống rộn ràng đang đi tới. Đập vào mắt là màu máu đỏ lòm, trước biển cờ là nhóm người đang thổi kèng tỏa nột, tiếng tì bà tranh tranh, tiếng sên trúc tiếng trống như sấm, rầm rầm rộ rộ khí phái chưa từng thấy.
Một hàng dài hơn trăm người, chiếm hết nửa con phố, mấy con chữ dát vàng trên tấm biển rước dâu mờ ảo không rõ trong màn sương, nhìn không ra nhà nào đang thành hôn.
Đây không phải lần đầu cô thấy người ta thành hôn vào đêm khuya. Các công hầu tước gia thường xuyên nghênh thê tiến môn vào ban đêm, nhưng chung quy không phải làm chánh phòng, màu sắc không được dùng màu đỏ, đều chỉ được dùng các loại màu hồng đào bất luân bất loại, kiệu rước cũng rất giản lậu, càng không thể có tiếng chiêng tiếng trống tiếng sên như này.
Nhưng kiểu nghênh thân trước mắt này, lại dùng đúng màu đỏ, kiệu xe dát vàng treo ngọc, khí thế hùng hổ, không hề giống như đang lấy thiếp thất.
Màu đỏ ngập tràn trước mặt, tự dưng có cảm giác linh dị rờn rợn, đặc biệt là biểu cảm cứng đờ của dòng người nghênh thân, miệng cười với góc độ khoang trương mà hung tợn, đáng sợ như kiểu mấy con người giấy hàng mã.
Đột nhiên, không trung cuồn cuộn khói bụi, tiếng sấm ầm ầm, cuồng phong quét qua, ngọn đèn trong tay Tô Đề Xuân bị thổi tắt.
"Giờ lành đã đến", dòng người đồng thanh cất tiếng hô, âm thanh trấn động.
Khói cuộn tung bay, cô đưa tay che mắt, chỉ cảm giác cơ thể bỗng nhiên như bị nhấc bổng lên, bên tai tiếng gió gào rít, cả người nghiêng ngả, chao qua đảo lại.
Ầm một tiếng, cô mở to mắt, xung quanh vách đỏ bưng bít, hơi thở khó khăn, tức khắc khiến cô kinh hãi lục thần vô chủ.
"Khởi kiệu!"
Tiếng vừa dứt, một chiếc khăn đỏ trùm lên đầu cô.
Buổi sớm tinh mơ, ánh dương rải xuống từng sợi, xuyên qua tầng mây chiếu lên quả linh đang màu vàng đục sau nhà, thanh phong đi qua, tiếng chuông rung lên, quét tan màn sương âm u ngập trời.
Tô Đề Xuân từ từ tỉnh lại, đi vào mắt là thanh dầm cổ xưa, vừa mới cố sức ngồi dậy, bên tai đã vọng lại tiếng bước chân.
"Nàng đã tỉnh."
Cô nhìn qua căn phòng xa lạ, "đây là đâu?"
"Lầu hai trên y quán."
Chàng vịn tay lên mép giường ngồi xuống, chén thuốc trong tay kia vững như thái sơn, khuấy qua chén thuốc, múc ra một muỗng.
Cô ngồi dậy, chủ động mở miệng uống lấy, tò mò hỏi: "Sao ta lại ở đây?"
"Nàng hôn mê trên đường, Trạch Mộc mua thuốc trở về thì gặp được, mới cõng nàng về lại đây."
Hôn mê trên đường?
Cô lắc lắc đầu, phát hiện bản thân không còn nhớ được gì.
"Trách ta, biết nàng sinh bệnh, không nên để nàng quay về." Đoạn Tây Quan tự trách, đôi mắt lưu quang thần thái bỗng tối đi.
"Không phải lỗi của chàng, ta chỉ nhớ là từ chỗ này quay về thì sau đó... sau đó ta nhìn thấy dòng người nghênh thân, ta còn đang tính nhường đường thì..."
"Chỉ thế thôi sao?" Đoạn Tây Quan cất tiếng hỏi hơi gấp gáp.
Cô cố vắt óc suy nghĩ, lục tìm một lượt trong ký ức còn lại trong đầu, sau cùng đầu óc đau đớn quá mức đành buông xuôi.
"Ta chỉ còn nhớ khắp nơi đều một màu đỏ, tiếng tỏa nột rất lớn rất lớn... đầu óc choáng váng, chân tay bất lực, có thể do bệnh quá nặng chăng, mới hôn mê."
Đoạn Tây Quan nghe đáp, nỗi lo lắng u uất giữa đôi mày quét sạch, mắt nhìn xuống khẽ cười, diện nhược đào hoa, mê lực không thua nữ tử phân hào.
"Đề Xuân đang tư xuân chăng, mới mê man mơ thấy dòng người thành thân."
Ơ...
Tô Đề Xuân thẳng mắt đơ ra, hai bên má hơi râm rang ửng đỏ, "Chàng nói bậy gì vậy."
Đoạn Tây Quan đang cười tự dưng tắt lịm, tiếu ý trong đôi mắt cũng đột nhiên tan biến, tiếng nói như băng lạnh, "không lẽ, cô nương đã có hôn phối?"
Chàng hỏi rất nghiêm trang, cô bất giác đưa tay vân vê chuỗi hạt hồng hương trên cổ tay, im lặng không đáp.
"Trời không còn sớm, ta về nha môn trước đây, ngày khác sẽ quay lại tạ ơn."
Nói xong, cô bước vội xuống lầu, Đoạn Tây Quan không can ngăn, đứng trước cửa số, mặc cho gió lạnh thổi lên mặt đông cứng.