THIÊN KIM CỐT 7: Trao Đổi Danh Tánh
Trao Đổi Danh Tánh
Cửa sổ được đóng lại từ bên trong, trong phòng không có cửa sau, Tô Đề Xuân đi một vòng quanh phòng, sau phát hiện dưới sàn nhà trước giường có một tấm khăn trải bàn, cô nhìn về phía chiếc bàn hắc mộc. Trên đó trống trơn, cạnh bàn có một cái chén bị vỡ, cô cầm miễng chén sứ lên, ngửi qua chất lỏng màu nâu nhàn nhạt đọng lại trên đó.
"Đây là gì?"
Nô bộc đáp: "đây là thuốc uống của lão gia."
Thấy đối phương biểu cảm lấp liếm, lập lờ con chữ, cô lại hỏi: "thuốc gì? bã thuốc đâu?"
"là... là loại thuốc đó đó."
Tưởng Vãn Hòe nghe tiếng bước tới, chỉ tay vô mũi tên nô bộc, mặt mày tỏ vẻ khó chịu, quát lớn: "gì mà loại này loại đó, không lấy bã thuốc ra thì bổn quan hoài nghi ngươi giết người."
"Đừng, đừng, đừng... tiểu nhân đi lấy ngay."
"Ta đi chung với ngươi."
Nơi sắc thuốc cách không xa, ngay dưới góc nhà phía đông, Tô Đề Xuân nhìn quanh bờ tường cao ở bên, cao bằng cỡ hai người cộng lại, người thường khó mà trèo vô được.
Ngay lúc này, một ngọn gió thổi lại mùi hương thanh thoát, như mùi hương hoa nhài, nhưng trong trời đông hàn tháng lạp này, đâu ra hoa nhài chứ?
Cô sải bước đuổi theo, phía sau bờ tường không bóng người, chỉ có điều nơi cô đang đứng còn lưu lại mùi hương thoang thoảng, gió thổi qua, biến mất.
"Tô sư gia, bã thuốc gói xong rồi."
Tô Đề Xuân nhận lấy, cất bước đi vòng lại cửa trước, bất ngờ thấy trên khoen nắm cửa bằng kim loại kia có vết hằn, cả hai khoen đều có.
"Tiền tài một xu không mất, Tiền gia có kẻ thù nào chăng?" Tưởng Vãn Hòe hoài nghi hỏi dò.
Tiền phu nhân gạt tay phủ nhận, "không có thù gia, nhà thiếp là ngoại lai hộ, bình thường cũng không hay đi lại với người khác, lấy đâu ra thù gia ạ, có điều là tối qua lão gia về phòng có hơi sớm, nhưng đèn đóm rất muộn mới tắt."
"Phu thê hai ngươi không ở cùng nhau sao?"
Lưu chủ bộ lặng lẽ giật giật áo Tưởng Vãn Hòe đang ăn nói vô ý vô tứ, nhẹ giọng nói khẽ, "Tiền phu nhân quanh năm thuốc không rời miệng, bệnh ma triền thân."
Tô Đề Xuân nghe thấy, cúi đầu trầm tư phiên khắc.
Mặt trời hưởng ngọ nóng cháy, không như cái giá lạnh buổi sớm tối, ngay cả gió nhẹ cũng đã tắt, ánh nắng chiếu thẳng xuống làn da cháy rát.
Ngay khi trở về từ Tiền gia, Tưởng Vãn Hòe sai người nấu nước tắm gội sạch sẽ, thay hết toàn bộ y phục từ trong ra ngoài.
Tô Đề Xuân đứng từ phía xa đã ngửi thấy mùi tỏi, quả không sai, Lưu chủ bộ cùng với nha dịch dưới sự lãnh đạo của Tưởng Vãn Hòe, đang treo lên từng chùm tỏi một lên mái hiên.
Hắn nhảy từ trên ghế xuống, khẳng khái nhét cho cô một mớ tỏi, "ôi ôi, Đề Xuân, ngươi đến đúng lúc lắm, mang về treo lên đầu giường."
"Thứ này..."
"Chịu thôi, nơi này ngay cả một cái miếu cũng không có, ta muốn đốt nhang lạy Phật lắm luôn, đành dùng tạm mấy củ tỏi này xua xua hối khí, kiểu như tránh tà vậy."
Cô trả lại mớ tỏi cho hắn, "huyện thái gia nên cho người điều tra Tiền Đông Quý gần đây qua lại với ai, còn cả lai lịch của Tiền gia nữa, tốt nhất là tra hỏi hết gia nô trong nhà đó nữa."
"Điều tra thật hả, nhưng theo bổn quan thấy, tên lão dâm... Tiền Đông Quý tự hắn... bức chết bản thân."
"Bức chết?"
Tô Đề Xuân mơ hồ khó hiểu, Tưởng Vãn Hòe nhìn vào đôi mắt trong sáng đó, lời nói sắp thốt ra khỏi miệng tích tắc mắc nghẹn lại nơi cổ họng, nói ra không được, nuốt vô không xong.
"Thôi, thôi."
Hắn không nói, cô cũng không muốn hỏi thêm, quay người rời khỏi hậu viện ngập ngụa mùi tỏi.
Bước đi trên phố, ánh nắng vạn trưởng soi rọi trên đỉnh đầu, cô lại nghe thấy tiếng chuông từng hồi, đi về hướng y quán, tiếng chuông đùng đục văng vẳng kia càng lúc trong thanh hơn, càng lúc rõ rệt hơn.
Cửa y quán hôm nay bất ngờ đang mở, trong chính đường sáng sủa bụi bay tứ tung, thêm thắt vài phần huyên náo vô thanh.
Trạch Mộc đang sàng thuốc ngay cửa, chốc chốc ho lên do sặc bụi vụn của bồ công anh.
Nguồn sáng trước cửa tự dưng bị che mất, ánh sáng trong nhà phần lớn bị tước đoạt, Trạch Mộc ngẩng đầu, "là cô nương?"
"Ừm, muốn nhờ công tử giúp đỡ, xem thử thuốc này là thuốc gì."
Trạch Mộc gạt mớ thảo dược trên cái ray sang bên, vỗ vỗ bụi thuốc trên tay, rồi cầm lấy cái túi sa bố cô đưa cho.
"Cô nương vào đi." Hắn nói giọng hòa khí.
Tô Đề Xuân không ngờ tới hắn dễ nói chuyện như này, trước đó không lâu nam tử này còn trong bộ dạng lạnh lùng, sao giờ chuyển biến nhanh quá.
Trên bậc thang sát tường vẳng lại tiếng bước loạng choạng rất nhẹ, chốc sau đã thấy Đoạn Tây Quan vịn theo lan can đi xuống, diện sắc sở nhiên, ôn nhu như tác.
"Cô nương đã đến?"
Tô Đề Xuân không khỏi bất ngờ, đường môi thẳng bất giác cong lên, hỏi nhẹ: "công tử sao biết là ta?"
Đoạn Tây Quan hơi thẹn cúi gương mặt anh tuấn xuống, cười cười không đáp, nguyệt sắc nha thử lộ ra, trong đôi mắt đen láy anh ánh, trông thấy vài phần ngây ngô. Ngón tay cong lại, lặng lặng bấu lấy tay vịn gỗ màu đỏ đen, giống hệt một thiếu niên lang tình khấu sơ khai.
So với vẻ ưu nhu nho nhã của chàng, Tô Đề Xuân lại tự nhiên phóng khoáng hơn hẳn.
"Phải rồi, ta còn chưa biết tánh danh của công tử."
"Đoạn Tây Quan" chàng đáp, rồi ngẩng mặt lên, đầu hơi nghiêng, ghé tai hỏi lại: "cô nương thì sao?"
"Tô Đề Xuân."
"Tô Đề Xuân?" hai bờ môi hồng nhuận chạm nhẹ, lặp lại niệm theo, trên mặt nở nụ cười xán lạn, như nụ hoa lâu ngày chưa hé nở, phiên khắc đã mỹ lệ nộ phóng.
"Đúng rồi, chỗ này của công tử có linh đang không?"
Mộc Trạch đang bận nhặt bã thuốc bỗng dừng tay, đưa mắt nhìn nữ tử sống sờ sờ trước mặt, "cô nương nghe thấy được tiếng chuông ư?"
Đôi mắt kinh ngạc của hắn khiến cô khó hiểu, chẳng lẽ điều này đáng để ta thán lắm hay sao?
Tấm rèm ngăn cách nội đường đột nhiên bị kéo ra, cô quay người lại, thấy ngay nữ từ mà cô cứu giúp hôm kia.
Đối phương cũng nhận ra cô, cử chỉ phóng khoáng diêu diêu thi lễ, "lần trước đa tạ cô nương cứu giúp, tiểu nữ tử không biết lấy gì đền báo."
Trên đầu nàng ta trân châu kim trâm, trên người vận xiêm y thêu hoa viền tay, hạ y là chiếc váy xếp nga hoàng, dưới gấu váy lộ ra mũi hài thêu thùa tinh xảo, trong ánh mắt đã gột sạch u ám khốn khổ, từ đầu tóc tới y phục, khác xa trời vực với ngày hôm đó.
Nếu bảo người trước kia là nữ tử nhà lành khốn cùng, thì nay đã là diễm nữ trần tục có chút phú quý.