THIÊN KIM CỐT 6: Già Mất Nết

 Già Mất Nết


Hai hôm sau, trời xanh vạn dặm, bầu trời trong sạch như được gột rửa, tuy trời vẫn đang đông hàn cắt xương, nhưng gió đã mang hơi ấm, chỉ là không rõ rệt.

Tô Đề Xuân mở cửa sổ ra, gió thi nhau ùa vào thổi bay tà áo, cơ thể suy nhược muốn kháng cự.

Tiếng trống bên ngoài huyện nha vang lên ầm ầm, một tên nô bộc thần sắc kinh hoảng chạy vào trong đại đường. 

Tưởng Vãn Hòe tay đang xỉa răng thăng đường, chiếc áo quan cửu phẩm trên người bị hắn mặc lên bất luân bất loại, nhìn tưởng như kẻ đang mạo danh huyện thái gia, lưu ly lưu khí, không ra dáng đoan chính.

Tô Đề Xuân chỉnh trang lại áo mão của hắn, rồi nghiêm trang đứng sang một bên.

"chuyện gì, sao lại gào rú lên như thế kia?"

"Đại nhân... đại nhân, tiểu nhân muốn báo quan."

Tưởng Vãn Hòe một chân đạp lên ghế, cà lơ phất phơ rung đùi rung chân, hoàn toàn không nghe đối phương đang nói gì, lơ là đối phó hỏi: "được, ngươi kiện cáo ai?"

Nô bộc mặt biến sắc, lí nha lí nhí khó nói: "tiểu nhân... tiểu nhân không kiện cáo ai hết."

"Vậy ngươi tới nha môn làm gì?" Tưởng Vãn Hòe búng thả ngón giữa, cây tăm xỉa răng bay văng ra, hắn tiêu sái đập thanh gỗ kinh đường xuống, "thoái đường".

"Đại nhân..." tên nô bộc mồ hôi trán đầm đìa, nói gấp: "đại nhân, lão gia nhà tiểu nhân chết rồi."

Nghe tiếng, người đã sắp đi ra khỏi công đường quay phắt đầu lại, ánh mắt e dè nhìn về hướng Tô Đề Xuân đang đứng trước sảnh đường không di dịch nửa bước. Chỉ thấy cô dáng đứng chính trực, đối diện tên nô bộc đang run rẩy bẩy, dò hỏi: "ngươi là gia nhân nhà ai, hiện tại tử thi đang nơi nào? ai kêu ngươi tới báo án?"

"Hồi đại nhân, tiểu nhân là hạ nhân Tiền gia, lão gia sáng hôm nay đột tử ly kỳ trong nhà, là phu nhân của nhà tiểu nhân sai tiểu nhân tới ạ."

Loại mệnh án đại xui xẻo như này, Tưởng Vãn Hòe thật không muốn quản, nại hà chúng mục khuê khuê, chỉ đành lùa vịt lên chuồng, gọi theo toàn bộ nha dịch trong huyện nha cùng nhau lên đường.

Nô bộc đi trước dẫn đường, đi được một chốc đã tới Tiền gia, Tô Đề Xuân nhìn cặp sư tử đá khí phái và tấm biển thiếp vàng treo cao trước cửa, giật mình một phen. Môn đệ tốt nhường này, thân là bá tánh mà nói thì có hơi quá phú quý.

Tưởng Vãn Hòe đứng cạnh mắt nhìn mà lòng cay xè, hắn quý vi huyện thái gia, môn hộ tu tập vậy mà còn không khí phái được như này.

"Khỉ gió, Tiền gia này giàu vậy sao?"

Chủ bộ Lưu Mậu Thời bước ra giải thích, "đại nhân có điều không biết, Tiền gia vốn là ngoại địa hộ, mấy năm trước mang theo rất nhiều kim ngân tài báu tới đây, mấy năm qua kinh thương buôn bán trong thành không phải ít, tự khắc phú túc hơn người là vậy."

Cánh cửa sơn son chói mắt từ từ mở ra, có tiếng khóc nữ nhân văng vẳng từ trong truyền ra, Tiền phu nhân khi thấy huyện thái gia, liền lau chùi nước mắt rồi xông tới, nha đầu xung quanh đồng loạt quỳ xuống rùm rụp.

"Đại nhân, người nhất định phải làm chủ cho lão gia nhà thiếp."

Tưởng Vãn Hòe bất lực đưa tay lên xoa trán, "chuyện là thế nào?"

Tiền phu nhân thút thít, hai mắt sưng đỏ, "đại nhân, hôm nay đã qua giờ thìn rồi mà lão gia chưa dậy, thiếp bèn sai gia nhân đi gọi, không ai ngờ tới lão gia đã..."

Đương nói giữa chừng, Tiền phu nhân không kìm nén nổi cất tiếng khóc ai oán, nước mắt rơi lả chả.

Tô Đề Xuân bước về phía gian phòng, đẩy cửa ra, ngay đó là mùi rượu nồng nặc xộc vào mũi, vô cùng khó chịu, suýt nữa nôn ói.

Ngũ quan của Tưởng Vãn Hòe co rúm lại vẻ kinh tởm, đưa tay bịt mũi, một tay kéo người phía sau đùn đẩy lên trước mấy cái, "Lưu chủ bộ, ngươi... ngươi vào trước."

"Hả? huyện thái gia, ngài vào trước vẫn hơn..."

Tuy đã nhiều năm làm chủ bộ, nhưng hắn chưa bao giờ thấy qua tử thi, vả lại ba cái chuyện này cũng đâu phải việc của hắn.

Mắt thấy người bị mình đẩy ra chuồn nhanh về phía sau, Tưởng Vãn Hòe đưa chân đá nhẹ một cú ngay tắp lự, "tên nhát gan nhà ngươi."

"Ngỗ tác đâu?" Tô Đề Xuân hỏi.

"Ngỗ tác... tác?" Tưởng Vãn Hòe lắp bắp, hai con mắt ngây thơ vô tội, "đâu ra ngỗ tác, cái nơi rách nát này cái gì cũng không có, ngay chính ngươi cũng là do ta mới tuyển đấy thôi."

"Đúng rồi, Tô sư gia có điều không biết, huyện nha ở đây đã nhiều năm không thẩm án, cũng chả có ai nguyện ý tới đây làm huyện thái gia hết, cho nên các chức vụ đều còn trống nhiều lắm."

Tưởng Vãn Hòe gật gù đồng tình, chỉ tay vô Lưu Mậu Thời, "không sai, nếu như không phải làm chủ bộ được ăn ngoài thêm chút ít, chắc hắn cũng đã nghỉ lâu rồi."

Nghe tiếng, Lưu Mậu Thời có hơi ngại, gãi gãi cái đầu rồi cười, "cuộc sống mà."

Được biết nội tình, Tô Đề Xuân chỉ trau mày, cô cũng không ngại hối khí, nhấc chân váy lên, sải bước vào trong phòng.

"Ơ ơ..." Tưởng Vãn Hòe mặt mếu xệ, cúi đầu bước vô theo.

Trong phòng mùi rượu lượn lờ, đan xen một mùi khác thoắt ẩn thoắt hiện, chỉ là mùi rượu quá nồng, không gửi kỹ sẽ khó mà phát hiện.

Rành rành căn phòng tọa bắc triều nam lại có mùi ẩm thấp khó hiểu, nhưng không thấy mùi mốc, trên chiếc giường đằng mộc màu đỏ, một nửa tấm rèm được móc vàng kéo sang bên, một cặp chân trần từ trong giường thò ra.

Bước tới nhìn vô, Tiền Đông Quý toàn thân trần như nhộng, nằm thẳng đơ trên giường, hai mắt mở to lòi ra, tứ chi đã cương cứng, chăn ra bên dưới rối tung, y sam rơi rớt lung tung trên giường.

Tưởng Vãn Hòe như con sâu bám đuôi bước theo Tô Đề Xuân, thấy cô không kỵ húy đi thẳng tới chiếc giường, chỉ cảm thấy da đầu giật rần rật.

Cô bình thản vô cùng, không hề khủng hoảng. Cúi người xuống, hai tay dò tìm trên cơ thể người chết, ánh mắt mẫn nhuệ lướt qua từng chi tiết, không bỏ xót bất kỳ dấu tích nào.

"Tên nữ nhân nhà ngươi sao gan to mật lớn như vậy, tử thi củng dám sờ."

Vừa mới kiểm tra tới vùng lưng, Tưởng Vãn Hòe đã kéo lấy góc chăn che ngang hạ thể của Tiền lão gia, trong lòng chửi thầm câu "già mất nết".

"Cẩn thận mọc lẹo mắt."

5| Cơ Thể Giá Lạnh          Mục Lục          7| Trao Đổi Danh Tánh