THIÊN KIM CỐT 5: Cơ Thể Giá Lạnh

CƠ THỂ GIÁ LẠNH



Tòa thành sau cơn gió tuyết như tranh cuộn được trải ra, hàn phong từ nam chí bắc xuyên qua, nhà nhà hộ hộ hiếm ai mở cửa, chỉ thấy hương khói ùa ra từ các ống khói sau nhà.

Sau đêm đông, bông tuyết mềm mại hóa đá cứng, bước đi trên đôi hài đế đã mòn dần theo năm tháng, lòng bàn chân cấn đau. Tô Đề Xuân không kìm được ho ra tiếng, đưa tay gõ lên cửa y quán.

Cánh cửa chỉ khép hờ, tay vừa chạm lên đã hé ra, cô bước vào, trong nhà lập lờ hương thơm không rõ tên. Trong dược đường rộng lớn vắng lặng không thấy bóng dáng của Trạch Mộc, một mình Đoạn Tây Quan đứng trước tủ thuốc, chân đạp trên ghế, đang chăm chú bất lực rờ qua các hộc thuốc hình vuông trên đầu, quờ quạng bốc ra một nắm hổ trượng khô.

Tô Đề Xuân thấy thân hình chàng hơi loạng choạng, liền bước tới giữ lấy chiếc ghế, "công tử cẩn thận."

Nghe tiếng, đôi mắt trên sở diện tuấn sinh của Đoạn Tây Quan ngây ra đôi chút, đôi mắt ôn hòa như hồ thu kia, dìu dịu như chực tan ra nước.

"Đa tạ cô nương."

Để tâm nam tử mắt không thể nhìn, Tô Đề Xuân không ngại điều tiếng đưa tay ra dìu lấy, nhưng khoảnh khắc ngay khi ngón tay vừa chạm tới, cô liền rụt tay lại, sắc mặt trắng xanh, hơi thở khó khăn.

"Sao vậy?" nụ cười hiền ngưng lại trên mặt chàng.

Đôi mắt long lanh của cô nhìn chăm chăm đôi tay không huyết sắc kia của chàng, nhớ lại cảm giác lạnh tanh khi vừa chạm vào, không khỏi xoa xoa rồi vẫy vẫy hai bàn tay của cô.

"Tay của công tử... lạnh thật đó." so với băng đá kết đọng lại dưới mái hiên còn lạnh gấp trăm lần.

Tô Đề Xuân khó mà hình dung ra được cái cảm giác đó, ngón tay như bị cắt đứt, tức khắc đau buốt.

Bàn tay của Đoạn Tây Quan lằng lặng co nắm lại, giấu vào trong tay áo rộng lớn, trên mặt cười như gió xuân, "ta thiên sinh thể hàn, mỗi khi đông về sẽ bị như vậy, ta không làm cô nương sợ chứ?"

Thì ra là vậy, nghĩ tới lần đầu vào trong y quán, bên trong lại lạnh hơn bên ngoài, chắc là thân người công tử quá băng hàn, đã xua đuổi hết ôn khí ra bên ngoài. 

"không sao, công tử sợ lạnh thì nên mặc thêm y phục."

Cô lại đi tới dìu lấy chàng, chỉ là lần này cô tránh xa đôi bàn tay kia, cách qua lớp áo dìu lấy cánh tay của chàng.

Sau khi bước xuống, Đoạn Tây Quan hơi cúi đầu về trước, đưa nắm hổ trượng lên mũi ngửi qua.

Tô Đề Xuấn đứng bên cạnh vừa hay có thể nhìn thấy góc mặt cùa chàng, chân mũi cao thẳng, mũi hơi cong lên, cặp mày đen dài giương lên tới trên đuôi mắt, vầng trán rộng hẹp vừa phải, khuôn xương chạm khắc hỗn nhiên thiên thành. Vừa ứng với câu, hữu phỉ công tử, như thiết như tha, như trác như mài.

"Cô nương trú tại Nguyệt Nha khách điếm, có thấy thoải mái chăng?"

Tô Đề Xuân tỉnh thần, "thoải mái, chỉ là có một chuyện, có hơi hiếu kỳ."

Bàn tay đang gói thuốc đột nhiên dừng lại, Đoạn Tây Qua quay qua, đối mặt với cô, "chuyện gì?"

"Thành này sao ban ngày lại vắng lạnh, như thể hoang thành, nhưng khi đêm về, trên phố lại nhộn nhịp khác thường, bỗng chốc... hóa phồn hoa?"

"Ừm, thành Tích Lan địa thế thiên tịch, nay lại ngày ngắn đêm dài, trong thành nhiều người phải dậy sớm ra hoang mạc săn bắt, tối đêm mới trở về."

"Thú vật trên hoang mạc đều là dã thố hùng ưng, không có thú lớn, cho dù có buôn bán thì cũng chẳng lời lãi được bao nhiên ngân tiền, chưa kể bão cát hoang mạc hung hãn vô thường, chẳng lẽ thành Tích Lan này không có rừng núi hay cách mưu sinh khác?"

Đoạn Tây Quan cười cười, "cô nương mới tới có điều chưa biết, trên hoang mạc có loại liệt thố, thiên sinh ngọc thử, tỷ như săn bắt được, đủ cho cả một nhà ăn vận quanh năm, với lại họ lập nhóm đồng hành, sớm đã quen với phong sa trên hoang mạc, sẽ không có chuyện gì xảy ra."

Cách nói này dường như hợp tình hợp lý, Tô Đề Xuân nghe xong cảm thấy thư thái khác lạ.

"Chốn này vùng đất an tường, cô nương có thể yên tâm buông bỏ sầu oán trong lòng."

Một câu nói bất giác khiến cô ngơ ngác, rồi bàng hoàng như nói trúng tâm sự trong lòng.

"Công tử sao lại nói lời này?"

Đoạn Tây Quan vịn tay men theo quầy bàn đi ra, ánh sáng thấu qua cửa sổ chạm hoa, lướt nhẹ lên trên áo bào trắng ngà của chàng, nhìn rất đẹp. 

Nam tử bước bước dừng dừng, mười ngón tay hơi mở, sờ lên chiếc ghế thái sư trước mặt, từ từ ngồi xuống.

"Ta tuy mắt nhìn không thấy, nhưng đôi tai lại cực kỳ linh mẫn, từ lúc cô nương tới đây, giọng nói luôn căng thẳng, vĩ âm thu phát dứt khoát, không chút thư thái."

Tô Đề Xuân hạ mi mắt xuống, một tiếng thở nhẹ trôi qua bờ môi, "công tử hảo nhĩ lực."

"Chuyện xưa đều sẽ theo gió tiêu tan, cô nương hà tất tự khổ, không đáng để trau mày."

  Tiếng nói phiêu diểu của Đoạn Tây Quan nghe qua như vô tâm khuyên nhủ, nhưng lại có ngữ ý sâu xa.

Cô ngước mắt lên nhìn người trước mặt, thấy chàng đang nhâm nhi chén trà, gương mặt ôn nhuận kia, trước sau ung dung nhu hòa, có cảm giác tuế nguyệt tĩnh hảo khó nói. Con người này giữa nhân thế tràn ngập ách vận, phơi phơi tách biệt, khiến kẻ có mệnh vận đa suyễn như cô bất giác không khỏi muốn được gần bên.

"Nữ tử hôm qua, hiện tại sao rồi ạ?"

"Sáng sớm nay đã tỉnh lại, và đã rời đi."

Rời đi?

Tô Đề Xuân đi qua vén tấm rèm bưng bít kia lên, quả nhiên trên chiếc giường trong nội đường đã không bóng người.

"Nàng ta khi đi có nói điều gì không?"

Đoạn Tây Quan thoáng nghĩ, lắc đầu, "nữ tử ấy và cô nương vốn không quen biết, chỉ là bình thủy tương phùng, bệnh tình đã khỏi thì tự khắc rời đi thôi."

Tô Đề Xuân ánh mắt ảm đảm, "nàng ấy nói không sai, chỉ là ta thấy y phục nàng ấy bất chỉnh, thần sắc cũng không được bình thường, như bị..."

Cô ngập ngừng khó nói, suy đi nghĩ lại, dứt khoát dừng câu nói lại.

Ngồi được một lúc, cô đứng lên ra về, Mộc Trạch từ trên lầu bước xuống, đóng cửa y quán, đi tới đứng trước mặt của Đoạn Tây Quan.

"Công tử, người lên trên nghỉ ngơi, ở đây đã có tôi trông coi."

"Ừm."

Trạch Mộc bước tới dìu đỡ, đột nhiên, Đoạn Tây Quan bắt lấy đôi tay của hắn, cổ hơi nghiêng, thần sắc như hài đồng vô tri khao khát được giải đáp, rồi nghiêm giọng lẩm bẩm: "hình như tay của ngươi ấm áp hơn của ta."

Trạch Mộc hồ nghi, nhìn chăm chăm đôi tay bị công tử nắm chặt trong lòng bàn tay, chớp chớp mắt, có chút ngơ ngác, dò hỏi, "công tử cảm thấy lạnh chăng?"

Đoạn Tây Quan nở một nụ cười đầy ẩn ý, vừa như châm biếm vừa như bất lực, rồi lặng lặng thả tay ra, một mình lẩm bẩm: "tay của ngươi và ta thật ra không khác mấy, đều lạnh."

Chỉ là chúng ta không cảm giác được thôi.

4| Tìm Việc         Mục Lục         6| Già Mất Nết