THIÊN KIM CỐT 4: Tìm Việc
TÌM VIỆC
"Oan uổng quá đại nhân, đại nhân ơi oan uổng quá..."
Tiếng khóc kêu gào truyền ra, Tô Đề Xuân dừng bước chân, đưa mắt quan sát thì thấy nha môn.
"Đại nhân, tiểu nhân tuyệt đối không có nói dối, đích thị là thằng con của nhà đó ăn trộm gà của tiểu nhân, xin ngài minh tra thu hào." Sài phu mặt mày giận dữ, tay chỉ về phía người phụ nữ và đứa trẻ bên cạnh.
Nữ nhân ôm trọn đứa bé vào lòng, mặt không biến sắc lớn tiếng biện minh: "Đại nhân, hài nhi của dân phụ mới năm tuổi, tuyệt nhiên không thể nào ăn trộm gà nhà hắn được ạ."
Hai bên nói qua nói lại tranh biện không dừng, chỉ khổ Tưởng Vãn Hòe - huyện thái gia mới nhậm chức chưa tới hai ngày, đang ngồi ngay dưới tấm biển Minh Kiến Cao Huyền. Tuổi tầm hơn hai mươi, không chút hứng thú với mấy vụ án lông gà vỏ tỏi này, nguyên một bộ mặt chán chường cố gượng trên cái đầu đang kêu ong ong của hắn, chốc chốc ngáp ngắn ngáp dài.
Thấy vậy, Tô Đề Xuân không khỏi thầm than, loại công tử bột như này thì làm sao có thể đương nhiệm chức quan phụ mẫu, vì dân chủ trì công đạo được, thật hoang đường. Thu ánh mắt lại, đám đông xem náo nhiệt xung quanh khiến cô chú ý. Ngước mắt nhìn quanh, người người quần là áo lượt, khác xa trời vực với bố y trong nội đường, nhìn họ không giống như tới xem huyện thái gia vì dân thịnh mệnh, trông mặt mày ai nấy như đang rất hiếu kỳ lạ lẫm, quan sát rất chăm chú.
"Phù-!" một tiếng, phía sau tiếng huyên náo rần rần, tạp kỹ giang hồ đang biểu diễn trò miệng phun ra lửa, khiến cả đoàn người hò reo.
Tô Đề Xuân tức khắc hồi thần, trên phố thị mới nãy còn trống vắng nay đã nhộn nhịp lạ thường, sinh hoạt buôn bán tới lui tấp nập, tiếng chiêng tiếng la rộn ràng. Cô dụi dụi đôi mắt, nhón chân lên nhìn khắp phố xá trong thành Tích Lan, tòa hoang thành ban ngày cô quạnh lạnh lẽo kia, giờ này đã vạn nhà đèn lửa, đèn giăng kết hoa, vạn người chen chúc.
Cảnh tượng tương phản hoàn toàn này khiến cô lòng đầy nghi hoặc. Trở về khách điếm, bên trong khách khứa đã trọ kín chỗ, mỗi gian phòng đều đã sáng ánh nến, bóng người xiên vẹo in hằn trên cửa sổ, y như lời của lão bản nương là đã mãn khách.
Đóng cửa lại, tiếng cười nói ồn ào bị chặn lại bên ngoài, cô nằm trên giường, vừa chợp mắt thì bắt đầu thấy ác mộng, tới lúc mở mắt thì trời đã sáng trưng.
Cảnh sắc náo nhiệt đêm qua đã tàn, trong khách điếm chỉ còn sót lại sự vắng lặng, lão bản nương không biết đã đi nơi đâu, cửa chính còn không thèm đóng lại. Tô Đề Xuân đi ra khỏi phòng, bàn ghế bày biện ngăn nắp vẫn như nguyên trạng, hoàn toàn không chút dấu tích huyên náo của đêm qua.
Cô dự tính ghé y quán xem qua vị nữ tử kia đã tỉnh hay chưa, vừa bước đi không lâu thì thấy ngay trên cửa nha môn bên đường, đang dán cáo thị tuyển sư gia. Cô dừng chân, nhìn qua các yêu cầu trên đó thấy không cao, sau ba hồi do dự, cô xé cáo thị xuống.
"Đại nhân, đại nhân, có người ứng tuyển sư gia."
Tiếng bẩm báo rõ to, kinh động giấc ngủ của Tưởng Vãn Hòe, hắn mở bừng mắt, quên cả việc lau nước dãi trên khóe miệng.
"Người đâu? người đâu?"
Tưởng Vãn Hòe đi đi lại lại vài vòng trong sân, ánh mắt né tránh triệt để người đang đứng trước mặt là Tô Đề Xuân.
Hết cách, cô đành bước vài bước tới trước mặt hắn, cúi người hành lễ: "Thảo dân bất tài, bái kiến huyện thái gia."
"Ngươi?" Tưởng Văn Hòe khinh khỉnh rồi sùy một tiếng, sự phấn khởi lúc nãy trên vầng my vũ đã mất, hắn phẩy tay áo chuẩn bị vào trong ngủ bù giấc.
"Thảo dân biết chữ hiểu văn, thuộc làu luật lệ bổn triều, văn án ký lục, soạn thảo văn thư đều nắm rõ, sao ngài lại bạc đãi thảo dân như vậy?"
Tưởng Văn Hòe gãi gãi tai, xoa xoa má rồi lại bước qua bước lại dưới hiên, như có điều khó nói, "nhưng... ngươi là nữ."
"Điều đó cần chú thích lại hay sao ạ?"
Tưởng Văn Hòe gan nóng như lửa, hắn bước tới, hai tay chống hông, nhìn người ốm yếu trước mặt mình từ trên xuống dưới, đưa tay chỉ vô con mắt lõm sâu của cô, rồi lại chỉ chỉ trỏ trỏ lên hai cánh tay như hai que củi khô trong trời đông giá rét, lời nói chê bai: "ngươi nhìn ngươi đi, bộ dạng đại bệnh triền thân, lo mà về nhà dưỡng bệnh."
"Nói trắng ra là huyện thái gia không tin thảo dân."
Khi không bị gán danh, Tưởng Vãn Hòe cảm thấy rất không vui, quay người nhìn nữ tử đang chất vấn mình, cố kìm lại một bụng câu chửi thề nơi cổ họng. Bàn tay hắn xoa xoa lồng ngực rồi lại xoa bụng, hắn tức tưởi tới mức mắt trợn trắng, liên tục niệm đi niệm lại không được đôi co tầm phào với nữ nhân.
"Được, ngươi nói ngươi thuộc làu luật lệ phải không, vậy ngươi nói xem, tội trộm cắp phải xử thế nào?"
Tô Đề Xuân từ tốn, từng chữ một thốt ra: "căn cứ theo luật lệ bổn triều, tang vật trộm cắp không quá một tiền thì phạt y lao dịch ba mươi ngày; từ một tiền tới hai trăm hai mươi tiền, thưởng y ba mươi đại bản; từ hai trăm hai mươi tiền tới sáu trăm tiền..."
"Ngưng ngưng ngưng" Tưởng Vãn Hòe nhìn chăm chú nữ tử một hồi, thái độ khinh suất biến đổi đôi phần, rồi lại đổi chủ ý, "vậy... buôn người thì xử sao?"
Tô Đề Xuân lại trả lời: "kẻ buôn người, lần đầu phạm tội xử giảo hình, tòng phạm thì đày đi ba ngàn dặm."
"ồi ôi, nhiều vậy luôn á?" Tưởng Vãn Hòe lẩm bẩm.
Tiếp sau đó, hắn hiếu kỳ hỏi thêm vài câu, cô nhất nhất giải đáp không một chút hàm hồ. Tưởng Vãn Hòe khâm phục sâu sắc, bộ mặt kinh thán, hắn suy nghĩ kiểu gì cũng không hiểu sao cái chỗ chim còn không thèm tới ỉa này lại có người bụng đầy kinh văn tới nhường này, mấu chốt là người đó lại là một nữ lưu yếu ớt.
"Được, là ngươi vậy, một tháng hai trăm văn, ngày mai tới trình diện."
Dứt lời, hắn phi thẳng vào trong nhà, ngoài sân chỉ còn sót lại mỗi Tô Đề Xuân vẫn chưa kịp phản ứng gì.