THIÊN KIM CỐT 3: Khách Mãn Vô Nhân

KHÁCH MÃN VÔ NHÂN

Thành Tích Lan ư? Tô Đề Xuân hơi nhíu mày, cô không hay nghiên cứu khoa tịch địa lý, không rành địa phương này. Tuy nhiên, nhìn thành này bên trong quỳnh lâu ngọc vũ, nhưng bóng người thì tiêu điều, đi một mạch tới đây mà không thấy ai khác, giống như tòa hoang thành bị bỏ lại, thê lương trông thấy. Có thế nào đi nữa thì cũng không thể không có lấy một người hộ thành.

"Cô nương có dự tính về sau thế nào không?" Đoạn Tây Quan lại hỏi.

Cô trầm ngâm một hồi, "ta không có hộ tịch, chẳng qua chỉ là một kẻ lưu dân, đi một bước tính một bước vậy."

Đoạn Tây Quan cười hiền trầm tĩnh, hai đồng tử đen bóng như chứa đầy thánh quang, cuộn sóng ấm áp, "vậy buổi tối nàng trú lại nơi nào?"

Nghe tới đây, Đề Xuân mới hoảng hốt đưa tay sờ qua mớ ngân lượng trong người, thấy vẫn còn, cô mới thở phào.

"chắc là tìm một khách điếm trú lại trước vậy."

Nghe vậy, trên gương mặt của Đoạn Tây Quan lộ vẻ hưng phấn khác thường, đưa tay chỉ về hướng đầu đông của con phố nơi có dãy lầu hình quạt.

"Con phố này quẹo trái có khách điếm Nguyệt Nha, biển hiệu đã kinh qua trăm năm, lại được xây ngay trên con phố phồn hoa, mua sắm thuận tiện, cô nương có thể tới đó xem qua."

Mưa tuyết bên ngoài vẫn chưa ngơi, nam tử cứ thế đưa tay ra, bông tuyết lấm tấm rơi trên làn da trắng muốt kia, phút chốc tan thành lôm đốm nước, chỉ nhìn thôi đã cảm thấy lạnh, vậy mà chủ nhân lại không tỏ vẻ gì.

"Đa tạ."

Nghe thấy tiếng nói nghẹt mũi kia có thuyên giảm, Đoạn Tây Quan cười rất nhẹ, ngữ khí chậm rãi: "Cô nương không cần phải khách khí với ta."

Phiên phiên công tử dáng đứng đoan chính trước cửa, thân sau tuyết trắng vần vũ, chạm lên suối tóc đen như mực kia, biểu cảm điềm đạm thấu đạt hiện qua vầng my vũ ôn hòa, đôi mắt sáng thấu triệt, tổng hòa nên một cảnh tuyệt sắc như tranh họa.

Tô Đề Xuân nhìn người trước mặt, thoáng ngây người, cô gặp qua vô số anh tuấn công tử, thế nhưng chưa gặp qua người tuấn dật nhường này. Tuấn tiếu nhưng không nương khí, ôn nhuận nhưng không mất tiêu sái, trong nhất động nhất tĩnh không hề phô trương phù phiếm.

Trước khi rời đi, cô lưu ý nhìn chiếc giường trong nội đường, thấy nữ tử kia vẫn mắt nhắm nghiền nằm đó, thắc mắc: "vậy... nàng ấy phải bao lâu nữa mới tỉnh lại vậy?"

"Lâu thì ba ngày, nhanh thì một ngày, cô nương có thể quay lại vào ngày mai."

Cô gật đầu, bước chân qua bậc cửa, một cơn gió mạnh suýt kéo cô ngã nhào, tựa tay lên cửa đứng vững, cô bước thẳng tới khách điếm Nguyệt Nha.

Trời lúc này đã nhá nhem tối, trong khách điếm trống huơ trống hoắc, không bóng tích con người. Trong loại thành trì xa xôi hẻo lánh này, lại đương lúc trời mưa tuyết, không người trọ trong khách điếm cũng không phải chuyện lạ. Điều lạ là bàn ghế lại được lau chùi sạch tinh như mới.

"Cô nương trú điếm chăng?"

"Vâng."

Nữ nhân mặc chiếc váy nhu tay rộng màu đỏ, viền cổ trắng sứ xanh, tay ngọc thon dài vẫy khăn lụa, tóc mái khoa trương chừa cả ra một lọn, bên trên cài một bông sa mẫu đơn rực rỡ, phú quý diễm lệ.

"ây, thật không may là trong điếm đã mãn khách."

Cù trỏ tay tì lên quầy bàn, cổ vai ngả ngớn, nốt lệ chi dưới mắt phụng càng làm nàng ta quyến rũ thêm, âm giọng nhướng lên đôi phần khi nói, phong tình vạn chủng.

Tô Đề Xuân chớm nhìn đã thấy khó quên. Cô cố ý ho lên vài tiếng, đưa mắt nhìn lên lầu trên, lầu gác trống rỗng không tiếng động. Ho sù sụ muốn long phổi, cô lấy ra một đỉnh ngân lượng, đặt lên mặt quầy, "ta có tiền."

Nữ nhân cười rộ, nhành hoa trên đầu cũng lung lây theo, vần vờ nén bạc trong tay, màu bạc đục lọt trong các ngón tay sơn đỏ, trông kém cạnh hẳn.

"Tiểu cô nương, khách điếm trên phố này đâu phải ít, nàng bảo ta xem, tại sao cứ phải trú trong điếm này của ta?"

Tô Đề Xuân ban đầu ngập ngừng không nói, trước ánh mắt bức ép của nữ nhân, sau cùng chào thua, "là Nam Quốc Y Quán, là vị đại phu bị... mù kia.."

Nữ nhân ngây ra, trong đôi mắt phụng diễm lệ kia lộ vẻ suy đoán rồi tắt ngóm, nhìn về Tô Đề Xuân, bỗng bật cười.

"Ta nhớ ra hình như mới có khách trả phòng thì phải." nữ nhân dáng hình thướt tha, lấy chìa khóa trên tường, dịu giọng oán trách: "khách điếm hôm nay nhiều việc, gấp quá nên ta quên mất."

Đề Xuân cố giằng tiếng ho lại, đi theo nữ nhân lên trên, cô chú ý thấy mỗi một căn phòng đều rất tĩnh lặng, hoàn toàn không giống có người trú lại.

"Ta tên Minh Nguyệt, là chủ nhân của khách điếm này, nàng có việc thì tới quầy bàn tìm ta vậy."

Minh Nguyệt dẫn cô tới căn phòng ngay góc đông nhất, cửa mở ra, trong đó đồ vật bày biện cổ xưa. Trong noãn các được bố trí thượng hạng kia muốn gì có nấy, hương xông ngào ngạt, rèm gấm vén lên, bên phải bức bình phong hoa lê hải đường là bàn gương lăng hoa, trên giường là chăn bông mền mại, xa hoa cực độ.

"Căn phòng tốt nhường này, ta..." ta sợ tiền không đủ trả.

Minh Nguyệt nhìn thấu tâm tư của cô, đưa tay vuốt lọn tóc trước ngực, ngữ ý cao thâm, "yên tâm, nàng đủ tư cách ở lại." Nói xong liền nghiêng người bước qua xuống lầu, đi tới thềm bậc thang thì dừng bước, "cô nương, khách điếm không nấu cơm tối, nàng ra ngoài ăn vậy."

"được."

Tô Đề Xuân ngồi trước gương, khuôn mặt hiện lên trong gương đồng làm cô thất kinh, suýt không nhận ra đó là mình. Tay run run lướt qua gò má hốc hác xương xẩu, dung nhan trắng bệt tiều tụy kia trông như một con ma bệnh, cũng khó trách, cô ăn gió nằm sương không biết nhật nguyệt, lang thang lưu lạc mắc phải chứng ho, vớt được một mạng đã là ông trời ưu ái.

Sau khi tắm gội chải chuốt, cô ra ngoài tìm thức ăn, không hiểu nguyên do gì, trên con phố vốn hoang vu không bóng người kia giờ đột nhiên xuất hiện dòng người, còn có cả các sạp buôn bán réo gọi chào mua. Cô mua lấy hai cái bánh bao nóng hổi, vừa đi vừa ăn, mưa tuyết đã tạnh, nam đinh phụ nữ trên phố càng lúc càng đông, nhìn qua y phục ăn vận, người người huê phục cẩm bào, ngón tay lấp vàng, ung dung phú quý sánh như hầu môn đại hộ trong kinh thành.

2| Tám Trăm Dặm Đãi Cát         Mục Lục         4| Tìm Việc