THIÊN KIM CỐT 2: Tám Trăm Dặm Đãi Cát

 Tám Trăm Dặm Đãi Cát

Trong hiệu cầm đồ, lão bản khinh khỉnh giương mắt nhìn nữ tử thần sắc cấp bách, trong mắt lóe qua ánh nhìn mưu mô, tay cầm ngọc bội, điệu bộ vờ vịt đưa lên hướng ánh sáng ngó nghiêng một phen. Xong chỉ nghe lão than ngắn thở dài.

"Cô nương, ngọc bội này của nàng, ta cùng lắm trả được một trăm lượng."

Những người vào trong hiệu cầm đồ thường là đang cần tiền gấp, điều này lão rất hiểu, Tô Đề Xuân cũng rất rõ. Cho nên, từ lúc vào đây cô đã không trông ngóng là sẽ bán được với giá cao. Thế nhưng mà, vị lão bản này cũng hút máu quá, vật hơn ngàn lượng mà lão lại trả ít thế kia.

"Lão bản xem lại được không, đây đích thị ngọc hắc dứu thượng phẩm, chất ngọc thuần nhất, không chút tì vết kia mà."

"Ta biết, nhưng trên mặt ngọc có vết xước rồi, không còn đáng tiền nữa a."

Đề Xuân thấy lão quyết tâm lừa lọc đến cùng, đành cắn răng làm dữ, đưa tay giằng lại miếng ngọc.

"Vậy ta đi nơi khác thử vậy."

"Ê ê ê..."

Miếng mỡ đã tới miệng, dễ gì lão cho nó bay mất, liền cười hề hề, ra hiệu vãn lưu.

"Hay vậy đi, hai trăm lượng, không thể nhiều hơn nữa."

"ba trăm lượng."

"Hảo, ta đi lấy ngân lượng cho nàng."

Trong chốc lát, cầm lấy những nén ngân lượng lạnh băng, Đề Xuân đương lúc quay người đi ra thì trước mặt đụng phải một nam nhân thần sắc hung hãn. Đối phương thân hình vạm vỡ, cao to khôi ngô, râu ria đầy mặt, cặp mày trương phi dài tận đuôi mắt, cao quá cô hơn một cái đầu. 

        Mặt mũi hầm hầm đứng ngay cửa hiệu, che hết hơn nửa ánh sáng, trong hiệu cầm đồ phút chốc tối sầm lại. Đề Xuân nhìn qua đôi mắt như đồng linh đáng sợ kia, trong đó mịt mùng nộ khí, tức khắc cô cúi gầm mặt, nép người qua bên, chủ động nhường đường.

Tuyết vẫn rơi nhiều, đan xen lộn vòng trong không trung, cô vừa chạy vừa ho, gió thổi mái tóc tung bay. Tới khi nhìn thấy tấm biển chữ vàng của y quán, cô mới an tâm trở lại, như kiểu bệnh nhân nguy cấp đã tròn ước nguyện bấy lâu trong lòng. Đột nhiên, một luồng khí hỗn loạn từ giữa lồng ngực trào lên vòm họng, cô gập người ho lấy ho để, hai con mắt như thấy ngàn sao.

Trong y quán lúc này đã ấm cúng hơn rất nhiều, khói than nghi ngút lượn quanh cột dầm, bầu không khí nóng mà mắt nhìn không thấy kia làm tuyết trên vai cô thoáng chốc tan đi.

"Công tử, đây là chẩn kim."

Đoạn Tây Quan ngồi trên nghế, đương lúc uống trà, ánh sáng yếu chiếu lên ngón tay thon dài trắng muốt, như xuyên thấu.

"hảo." cặp trường mi như trăng cau hơi giãn ra, đuôi mắt cong lên, vừa cười vừa đưa tay ra nhận lấy ngân lượng.

Tức thời, cánh cửa bị đá mở tung, một cơn gió lạnh buốt đập vào sau gáy, Đề Xuân hoảng hốt run rẩy, trong lòng cảm giác chuyện chẳng lành sắp ập tới.

"Khoảnh Sơn đại nhân?" Trạch Mộc ngó qua người đằng đằng sát khí kia, ngao ngán lắc đầu rồi nhìn kỹ lại, trong giọng nói mang chút ngạo mạn: 

"Ngài đừng có nói với ta là ngài sinh bệnh rồi?"

Trạch Mộc ngữ khí gan to mật lớn, như thể quen rất thân với người kia. Về phần Đề Xuân khi nghe có người gọi đại nhân thì hai con mắt tự nhiên lướt qua lằng lặng quan sát đối phương.

Y phục trên người không thấy có gì đặc biệt, ngoài một tấm thân cuồn cuộn cơ bắp, trong bàn tay khổng vũ lực điền kia hình như là một cây bản phủ dài một trượng, dáng vẻ không giống tướng sĩ trong thành, nhìn kiểu gì cũng ra tướng thổ phỉ.

Ngó lơ Trạch Mộc, cặp mày hoang dã kia nộ khí xung thiên, cây bản phủ trong tay quét ngang qua, hạ xuống chiếc cổ của Đề Xuân, giọng nói như hồng chung:

"Sao ngươi vào đây được?"

Tiếng quát tháo làm Đề Xuân run lẩy bẩy,  cây bản phủ đè lên vai cô có mặt lưỡi sắc lẻm vô cùng, trọng lượng của nó cũng không hề nhẹ, như dao cầu ghì trên vai buốt đau xương thịt, tỷ như nam nhân dụng thêm một phần lực, xương quai xanh của cô chắc bẩm nứt gãy.

"Ta.. ta không biết."

"Nói láo" Khoảnh Sơn giận dữ gào lên, hai con mắt rừng rực có thần như đang trào lửa, trừng trừng nhìn nữ tử với thần sắc kinh hãi này,

"Chốn này há phải nơi ngươi có thể tùy tiện vào được."

Dứt lời, hắn nóng nảy chộp lấy cổ tay da bọc xương của nữ tử, trong thế sắp phải lôi người ra ngoài cửa, động tác thô lỗ.

"Đừng, đừng mà..."

Đề Xuân hoảng sợ vô chủ, hai mắt như tinh tú kia ngập ngụa bấn loạn, thấy hắn không giống đang đùa, cùng đường vô phương hướng, hai gối cô khủy lại, quỳ rụp xuống dưới chân hắn. Cô ngước lên nhìn tên nam tử thô lỗ đô vật kia, từng lời thốt ra đanh đanh, lựa lời van xin.

"Xin ngài tha cho ta, ta do chưa có hộ tịch thông quan, mới nhầm đường tình cờ đi vào thành này, tuyệt nhiên không phải phường đạo khấu bất lương, xin ngài đại phát từ bi tha cho, ta chẳng qua chỉ là một giới nữ lưu, xin ngài..."

Khoảnh Sơn nghe lời khẩn cầu của nữ tử, cặp mày chữ nhất quắm lại, lượng lự không biết nên làm gì.

Thấy hắn không nói gì, Đề Xuân lại dập đầu hành lễ, thân thể gầy nhom như thanh củi kia vừa dập được vài cái thì đã hoa mắt chóng mặt, lảo đảo ngồi bệt trên sàn, tấm lưng thấp thỏm rung rẩy, như kiều liên trong nhà kính, yếu ớt không chịu được gió trời.

Đương lúc cố lấy lại nhịp thở, một đôi chân dừng ngay dưới mắt cô, vị công tử mù lòa kia đưa tay dìu cô đứng lên.

"Khoảnh Sơn đại nhân, nữ tử này xét qua thấy đáng thương, ngài quý nhân nâng cao tay, xem như chưa từng nhìn thấy vậy."

Dứt lời, Đoạn Tây Quan đưa tay ra hiệu, Mộc Trạch nhanh chóng đi tới quầy thuốc lấy ra một hầu bao, dúi cho Khoảnh Sơn. 

Tóc mai và râu ria của Khoảnh Sơn đan nối vào nhau, như dải rừng đen rậm rạp che hết nửa khuôn mặt. Chỉ nghe một tiếng hử giận dữ truyền ra từ mũi, hắn cầm ngân lượng sải bước rời đi.

Người đã đi, trong nhà bỗng chốc yên ắng, trong y quán lạnh căm này dần ấm áp trở lại.

Đoạn Tây Quan lọ mọ đưa cho cô một chén trà nóng, gương mặt điềm đạm hiện vẻ ôn hòa tự nhiên,

"hoang mạc cát sỏi như đấu, cuồng phong biến hóa vô thường, nhất lộ tám trăm dặm đãi cát, lộ đồ xa xăm gian nan, cô nương tới được nơi này quả thật không dễ dàng, trên đường đã khổ nhọc nhiều."

Tuy nghe công tử nói nhiều điều, nhưng khi nghe tới tám trăm dặm, Đề Xuân bỗng chốc nước mắt đầm đìa khóe mắt, như trực rơi xuống.

"tám.. tám trăm dặm ư?" cô lẩm nhẩm, đôi môi trắng nhợt tiều tụy run run mấp mấy, tim như kim châm vào sót đau, hai mắt lệ tràn hạt châu.

Cô không biết bản thân đã đi xa tới như vậy, chỉ nhớ đã đi rất lâu rất lâu, lương khô mang theo đã ăn hết, vẫn chưa thể đi ra khỏi sa mạc. Hồi tưởng lại bụi cát ngập trời vô biên kia, cô đã thấy kinh hãi, đôi lần kiệt sức ngất lịm đi, lúc tỉnh lại thấy xém bị sóng cát chôn vùi.

"mạn phép hỏi công tử, đây là chốn nào? sao đã sang đông?"

Lúc đó, cô còn tưởng là ảo ảnh sa mạc, mới hôm qua còn là sa mạc nóng cháy khốc liệt, mà sao sáng nay đã thấy tuyết rơi như lông vũ.

"Chốn này là thành Tích Lan, một dải tĩnh thổ cách biệt ngoại thế, cô nương nếu không còn nơi nương thân, có thể hạ chân an cư chốn này."